Jacaranda

... Ngỡ Quên


Anh không nhắc, chắc là em quên mất
Xuân quê mình mới Xuân thật anh ơi !


Xuân đến gần sao trời mãi Tuyết rơi
Muôn cánh trắng cứ buông lơi khe khẽ
Xuân quê mình rộn ràng lên muôn vẻ
Xuân quê người ... ai thương kẻ tha hương ?


Nhớ ngày xưa em đón Tết miệt vườn
Đêm pháo nổ thương Bà ngồi nấu bánh
Em ngủ gật giữa trời sao lấp lánh
Bà huyên thuyên chuyện kể cảnh thần tiên


Sau Tết ấy ... thân lênh đênh trên biển
Dạt phương trời hồn lạc viễn khơi xa
Xuân cô đơn, không bánh mứt chẳng quà
Chỉ có lệ thay trà đêm giao tiết


Em không nói chắc là anh cũng biết
Nỗi buồn kia ai kể xiết cho ai ?
Hiểu lòng anh cũng ôm mối u hoài
Xuân nay để ... em chúc anh ... anh nhé


Nâng cao ly, mắt thôi buồn quạnh quẽ
Bởi Xuân này đâu lặng lẽ riêng anh
Sẽ có em cùng chung giấc mộng lành
Mơ về chốn trời xanh ... quê hương Mẹ


jacaranda

Được bạn: vdn 14.1.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "... Ngỡ Quên"